Tiểu Thư Đi Học
ngừng roi, nhìn cô Thy với vẻ ngạc nhiên lẫn tức giận:
- Cô là con cái nhà ai mà dám cản tôi, hổn hào .
Mẹ Minh Lan vội giải thích:
- Cổ là cô giáo chủ nhiệm con mình đó ông, có cô giáo tới, ông tha cho con nghe
ông.
Nghe bảo đó là cô chủ nhiệm, ông bố sửa lại kính trên mắt, nhìn cô kỹ hơn. Lúc nãy
ông tưởng đó là bạn của Minh Lan. Bây giờ vỡ lẽ đó là cô giáo, ông bớt giận đôi chút.
- Mời cô ngồi chơi, không biết trong lớp con gái tôi học hành thế nào mà thấy nó cứ đi chơi suốt ngày . Hôm nay nó đi từ sáng đến tối, học hành kiểu gì kỳ vậy .
Cô Thy nói nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
- Xin ông mở trói nó ra, đánh như thế là tra tấn, chứ không phải là dạy đâu, thưa
ông.
Bố Minh Lan vốn là một giám đốc. Ông ta chỉ quen nghe vâng dạ và ra lệnh. Thế mà bây giờ cô giáo lại dám phê phán ông, ông ta đập mạnh bàn:
- Cô dạy đời tôi đó à, nó là con tôi, tôi muốn dạy sao cũng được.
Mẹ Minh Lan vốn sợ bố nó một phép. Thấy ông quát cả cô Thy, bà ái ngại định can. Nhưng cô thì rất bình tĩnh và vẫn nói nhỏ nhẹ:
- Tôi biết phụ huynh có quyền dạy con cái của họ. Nhưng ông dạy kiểu như thế phản giáo dục lắm. Ở trường chúng tôi không được thô bạo với học sinh, thế mà về nhà phụ huynh lại đánh đập. Mà dạy con như ông thì nguy hiểm quá. Nó là con gái mà.
Ông bố Minh Lan bị chạm tự ái nên không muốn thừa nhận lý lẽ của cô giáo . Ông ngồi hầm hừ, cau có. Cô Thy biết ông ta tức giận nhưng vẫn cương quyết.
- Xin ông mở trói cho nó đi .
- Cô ra lệnh cho tôi à? Cô giáo cũng không được quyền dạy bảo tôi đâu, cô chỉ có quyền ở trường cô thôi .
- Vâng, tôi biết như vậy, nhưng quả thật, thấy học trò tôi như thế tôi không chịu nổi . Khi giận lên ông đánh thẳng tay, nhưng ông có nghĩ tới hậu quả không? Rủi nó bị thương tích thì sao, nó là con gái mà.
- Mặc xác nó, mất dạy thì cho nó chết.
- Không thể được, chẳng lẽ ông muốn hành hạ cho nó sợ, có thể nó sẽ sợ ông, nhưng lúc muốn đi chơi nó sẽ tìm cách đối phó, tôi nghĩ ông nên kiên nhẫn dạy nó hơn là đánh.
Ông bố quát lên:
- Cô tới đây để dạy tôi sao, về mau .
Mặt mẹ Minh Lan xanh mét:
- Thôi cô về đi, để ông nhà tôi xúc phạm đến cô . Tôi cám ơn lòng tốt của cô, nhưng ổng đang giận, cô không nên ở lại .
Cô Thy lắc đầu, nhìn ông bố:
- Tôi sẽ không về nếu ông còn đánh con bé. Nó lớn rồi, đã có nhân cách riêng của nó, ông không thể dùng cực hình như thế được. Dạy con như thế phản tác dụng lắm.
Ông bố chợt đứng dậy, quát lớn:
- Thật là quá lắm.
Cô Thy tưởng ông ta sẽ đánh Minh Lan, nhưng ông ta chỉ bỏ đi lên lầu . Cô thở nhẹ như trút được một gánh nặng. Rồi đứng dậy, tự tay mở trói cho Minh Lan:
- Em có sao không?
- Dạ, em đau quá cô .
Minh Lan nói lí nhí. Cô Thy thấy hai cổ tay nó bị siết đỏ, đầy lằn ngang dọc. Trên
cổ nó cũng có một lằn roi . Cô chợt thấy rùng mình, rủi mà trúng vào mắt thì sẽ thế nào
đây .
Bà mẹ bước tới xem xét khắp người con gái, xuýt xoa một cách sót ruột:
- Mình mẩy tím ngắt hết rồi, con mà ổng đánh như kẻ thù vậy . Đau không con, có sao không con?
Cô Thy dịu dàng:
- Em lấy dầu xoa đi, tối nay em xin lỗi ba, và đừng đi chơi như vậy nữa .
Không biết nghĩ thế nào mà Minh Lan ứa nước mắt. Rồi nó khóc sụt sịt vừa tủi thân. Nãy giờ nó khổ vì tay chân bị trói . Nó thấy vừa sợ vừa tức. Ngay cả mẹ cũng làm nó
giận vì không bênh vực được nó. Không có cô Thy thì ba sẽ tiếp tục đánh nó đến tối,
vượt xa sức chịu đựng của nó. Tối nay cô Thy đúng là vị cứu tinh.
Cô Thy ngồi lại nói chuyện với bà mẹ, thằng Tiến tranh thủ đến ngồi gần Minh Lan,
vẻ mặt nó đầy tội nghiệp.
- Có sao không Lan, đau dữ không?
- Đau .
- Lúc nãy thấy cô Thy tới tôi mừng quá trời, không ngờ cổ dám cản ba Lan, tôi sợ
quá.
- Sao Tiến không về đi, không sợ ở nhà chờ sao ?
- Tại lúc nãy thấy ba Lan có vẻ nóng quá, tôi sợ bạn bị đòn nên không yên tâm.
- Tôi không sao đâu .
- Vậy tôi về nghe, ngày mai Lan đi học được không?
- Không được cũng đi, tôi không thích ở nhà.
- Vậy tôi về nghe .
- Ừ.
Nói thế chứ có đến mấy phút sau Đông Kisốt mới đứng lên. Nó không muốn về lúc này . Nó thấy ba Minh Lan đúng là ông già hung dữ. Một tiểu thư mảnh mai xinh xắn thế này mà bị chổi lông gà quất, nó còn thấy tội nghiệp, vậy mà ông ta chơi cho mười mấy roi, ba gì mà độc ác.
Khi cô Thy và thằng Tiến về rồi, Minh Lan đi lên phòng. Vừa đi nó vừa rên vì đau . Khi cánh tay bị trói ra sau vừa nhức, vừa mỏi . Nó thấy giận ba nó nhiều hơn là biết lỗi .
Cô Thy nói mấy câu mà nó hối hận gấp mười lần cách quát tháo của ba . Mà nó
cũng không ngờ cô Thy dám đối đáp, bắt ba nó mở trói cho nó . Từ đó giờ chắc chỉ có cô là không biết sợ ba nó. Nó đã quen thấy người ta phục tùng ông rồi, nên hành động của cô vừa rồi làm cho nó càng ngạc nhiên.
Sáng hôm sau, khi ăn điểm tâm, ông bố có vẻ nguôi giận và hỏi con gái:
- Chừng nào đến tết thầy cô, gần tới chưa con?
- Dạ ngày đó qua lâu rồi ba, bây giờ gần tới hè rồi . Bà mẹ lên tiếng:
- Ông hỏi chi vậy ?
- Bà coi đến ngày đó, nhớ mua quà tặng cô giáo, cô đó khá lắm đấy .
Minh Lan ngước lên nhìn ba nó. Nó không hiểu được ông nghĩ gì. Nhưng có một điều nó biết chắc, là ba nó có ấn tượng tốt với cô . Vậy mà hôm qua ba đùng đùng quát tháo . Người lớn thật là khó hiểu .
Hôm nay lớp liên hoan cuối năm. Mới sáng bọn con trai đã lo khiêng bàn trang trí lớp. Bọn con gái cắt giấy hoa treo tường. Cả dãy hành lang rầm rầm rộ rộ. Đầy ắp tiếng cười vẳng ra từ các lớp.
Trên bảng, Vũ công tử và "chị Hai nước tương" lo vẽ khẩu hiệu và bông hoa trang trí. Chợt công tử quay xuống lớp, nói lớn:
- Tôi đề nghị mình viết một câu dành riêng cho cô, các bạn đồng ý không? Dưới lớp, mọi người đều ngưng tay nhìn lên:
- Ý kiến hay đó, nhưng viết câu gì?
Hồng cô nương suy nghĩ một chút rồi la lớn:
- "Luyến tiếc chia tay cô" được không?
Vài tên bật cười, thằng Tiến nhăn mặt:
- Sến vừa thôi bà.
Lớp trưởng đại nhân la to:
- Viết một câu gì mà bày tỏ tình cảm của tụi mình với cô đấy . Cán sự văn suy nghĩ đi . Thùy cô nương lanh chanh:
- Hay là "Gởi đến cô tình cảm yêu mến" được không?
- Sến dữ nữa .
Vũ công tử khoát tay bảo chúng nó im rồi nói nghiêm chỉnh:
- Tôi thấy thế này, nếu mình viết "Tập thể lớp 11C nồng nhiệt đón chào cô" thì vừa thể hiện tình cảm, vừa có vẻ là buổi lễ, các bạn thấy sao ?
Dưới lớp vài cặp mắt nhíu lại suy nghĩ. Vài khuôn mặt trầm ngâm tìm ý tưởng khác. Cuối cùng không ai nghĩ ra nỗi câu gì hay hơn. Thế là trang trí với câu Duy đưa ra .
Nửa giờ sau thì trên bảng đã hiện ra khẩu hiệu của Duy và những hoa văn trang trí rất đẹp. Cả lớp xuýt xoa:
- Vũ công tử vẽ đẹp quá "chời"!
- Chữ như vịt bay, gà múa, đâu có thua gì "họa sỏi".
Duy phớt lờ mấy câu trêu chọc. Nó loay hoay dùng phấn đỏ, vẽ một cánh phượng cuối
cùng. Bên cạnh nó, Hồng cô nương lom khom gom hết bụi phấn vào một tờ giấy, gói lại
cẩn thận. Vừa làm cô nàng vừa tủm tỉm. Có trời mới biết nàng ta định giở trò gì.
Ở góc lớp, Minh Lan và Mai Thanh đang ngồi cắt giấy hoa . Thằng Tiến ngồi bên cạnh
Minh Lan. Tiểu thư cắt đến đâu thì nó giở giấy cắt đến đó. Trán nó cau lại ra vẻ hết sức
chăm chú.
Hồng cô nương in ngón tay vào gói giấy đựng bụi phấn rồi ngồi xuống đối diện với thằng Tiến. Vẻ mặt cô nàng tỉnh bơ:
- Ê, mặt ông dính cái gì đen thui vậy, đưa tui phủi cho .
Nói rồi nó quẹt một đường lên trán Đông Kisốt. Rồi viết thêm vài chỗ nữa lên mặt. Trần tiểu thư mở mắt lớn nhìn Tiến. Hồng vội ra dấu bảo im. Tiểu thư bèn nhìn xuống chiếc kéo, mím miệng để khỏi cười .
Đông Kisốt không hay biết gì, và vẫn chăm chú lo gỡ giấy . Mỗi lần làm việc gì cho Minh Lan là nó tập trung hết tinh thần nên chẳng để ý gì đến việc khác.
Lát sau thì lớp đã khác hẳn. Những chiếc bàn được kê thành vòng đối diện nhau . Giấy hoa đã được dán lên tường. Bình hoa cũng cắm xong. Nhóm con gái tíu tít bày bánh kẹo ra dĩa . Chạy tới chạy lui lăng xăng.
Thằng Phục nãy giờ đứng canh ở cửa, chợt la lên:
- Cô lên kìa, chuẩn bị đi quý vị.
Đám con gái vội đặt các dĩa bánh vào vị trí. Tụi con trai chạy đến góc lớp lấy giấy hoa và
bình keo . Khi cô Thy bước vào thì cả lớp đã đứng dọc hai bên cửa . Chúng nó đồng loạt
vỗ tay:
- Hoan hô cô, hoan hô . Cô muôn năm.
Chúng nó tung giấy hoa lên. Xịt dây tơ hồng y chang đám cưới . Giấy bay lả tả kết hợp
với những đường dây giăng qua giăng lại, cảnh thật là đẹp mắt, rộn ràng.
Cách đón tiếp làm cô Thy hết sức bất ngờ. Cảm động quá, cô chớp chớp mắt, cười vui vẻ.
- Cám ơn các em, các em làm cô ngạc nhiên quá.
Chợt cô nhìn kỹ mặt thằng Tiến:
- Ủa, sao mặt em phấn không vậy ?
Hiệp sĩ đứng ngơ ngác nhìn lại cô, rồi nhìn sang đứa bên cạnh. Nó tưởng cô Thy nói
người khác. Cử chỉ của nó làm cả lớp cười dữ. Cả cô Thy cũng bật cười theo .
Thế là mọi người ngồi vào bàn. Chúng nó đã sắp trước một bàn "danh dự" cho cô Thy .
Có cả một vòng hoa hẳn hoi với lời đề tặng của lớp. Theo chương trình sắp sẵn thì lớp
trưởng đại nhân sẽ đọc "lời khai mạc" trong buổi liên hoan. Và cô nàng đã đứng lên nói:
- Thưa cô, em xin phép phát biểu .
Run quá, nàng Ú vừa nói vừa giơ tay như xin phát biểu trong lớp làm mọi người bật cười . Cô Thy khuyến khích:
- Bình tĩnh nói đi em.
- Dạ, hôm nay lớp liên hoan.
Cả lớp cười rần lên:
- Biết rồi, chuyện đó ai cũng biết.
- Chuyện