+Hợp Đồng Yêu
Đóng cửa cổng, nó sải bước đi dạo trên vỉa hè. Tự dưng nó muốn đi dạo đêm một mình, nó muốn thật tĩnh lặng để suy nghĩ về những chuyện vừa qua.
Phố xá tắt nắng từ chiều giờ lên đèn trông thật đẹp, Sài Gòn dường như ko ngủ, đường phố vẫn có người qua lại. Vội vã và vô tâm.
Nó đứng lại, nó nhìn dòng người qua lại, rồi nhìn trời. Bầu trời đêm đầy sao, những vì sao quấn lấy mặt trăng. Mặt trăng to tròn, hờ hững với các vệ tinh lấp lánh vây quanh mình. Trăng kiêu kì như anh, lạnh lùng như anh vậy.
Ánh trăng như hoà cùng ánh đèn đường làm ko gian mờ ảo hơn trong đêm. Nó ước gì bây giờ bên cạnh nó là Trí, chúng nó sẽ cùng nhau ngắm sao, ngắm trăng đêm. Và nó sẽ ngả đầu vào vai Trí thật dịu dàng và bình yên.
Nó nghĩ rồi lại tự cười, cười trong đau khổ, cười cho cái sự ngu ngốc của mình. Nó như màn đêm luôn cháy bỏng một khát vọng được thấy ánh nắng vàng rực rỡ. Nhưng sẽ mãi chẳng bao giờ thấy được, bởi vì nó là đêm. Và anh là nắng, sẽ ko bao giờ gặp đựơc nhau. Cứ như hai đường thẳng song song ko cùng điểm chung ấy nhỉ.
Nó lại bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật đêm, một thú vui kì lạ mà nó vừa phát hiện ra.
Em giờ đây vẫn chờ
giờ đây vẫn đợi
giờ đây vẫn nuôi mộng mơ
Một mai tình yêu sẽ đến bên người
Và em chỉ yêu anh.
Hứa đi anh sẽ muôn đời sẽ muôn đời yêu em
Hỡi người
- Alô, em nghe đây anh Phong.
- Em chưa ngủ hả ?
- Vâng chưa ạ, em đang đi dạo phố gần nhà
- Khuya rồi còn ra ngoài làm gì, nguy hiểm lắm đấy.
- Ôi, anh đừng lo chả ma nào dám bắt cóc em đâu. Mà có chuyện gì vậy anh ? Sao gọi cho em trễ thế ?
- Thì.....à... anh định hỏi em khi nào mới đến trung tâm dạy tiếp, mấy đứa trẻ nó đòi em dạy, anh dạy nó chê anh giọng ko ngọt bằng cô My.
- Hihihi thế à ? Ừmh em .........
Nó vừa định nói tiếp thì chợt nó thấy khuất trong con hẻm tối nhỏ. Một bóng hình con trai dong dỏng cao, rất quen thuộc. Người con trai đứng quay vào trong, anh ta đang nói gì đó cùng một cô gái.
Hình như đó là chị lan.
Vậy người con trai đó là ai ?
Là chồng nó
Ko nhầm lẫn vào đâu được. Nó đứng nhìn họ, có vẻ họ ko thấy nó, họ nói gì đó có vẻ rất quan trọng. Rồi nó thấy.... thấy....thấy
Chị Lan chồm người lên choàng tay qua cổ chồng nó và hôn, hôn rất say mê.
1 giây
2 giây
3 giây
........
Bộp....
Con Sony trong tay nó rớt xuống đất,
Nó khuỵ người thụp vào bức tường khuất cạnh đó
Người nó mất cảm giác, tim nó dường như ngừng đập.
Đầu óc nó trống rỗng,
Nó cũng ko biết giờ nó cần phải làm gì cần phải nghĩ gì.
Mắt nó bắt đầu ngấn nước, nó biết chồng nó và chị Lan đã có nhiều thứ hơn cả nụ hôn đó nhưng dù gì thì nó vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nên nó vẫn cứ tự an ủi mình, an ủi mình đừng nghĩ lung tung về chồng mình.
Nhưng hôm nay, chính mắt nó đã chứng kiến cảnh HỌ HÔN NHAU say đắm, chả bù cho nó đã chờ chồng mình mỏi mòn thế nào, mong anh ấy sẽ dành một cái nắm tay, một buổi đi chơi nho nhỏ cho nó.
Nó ngồi bó gối và khóc, khóc như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi qúy báu.
Gìơ nó rất muốn..........
..........Nó muốn chạy lại đánh chị Lan một trận
.........Nó muốn chạy lại nói với anh nó yêu anh, yêu nhiều lắm
.......Nó muốn đến, xin anh cho nó một cơ hội
Nhưng ko thể, nó là đồ thừa thải, nó là kẻ đến sau, là kẻ thứ ba.
Nó cắn chặt môi, nó ngước mặt lên trời để nước mắt chảy vào trong tim.
Khao khát được thấy nắng vàng rực rỡ đẹp êm đềm
Nhưng rồi thất vọng sực nhớ mình là đêm
( Trích Những đêm dài bất tận - NaH)
Nó nghe văng vẵng bên tai bài hát quen thuộc, nó bắt đầu nhẩm theo bài hát cùng tiếng nấc và nước mắt.
Đúng rồi, nó chỉ là đêm thôi, đêm ko bao giờ thấy được nắng đâu phải ko anh ?
Chương 17 : Bình Minh đến
Nó ngồi bó gối, rút người vào khe nhỏ giữa hai ngôi nhà lớn. Gío
đêm thổi từng cơn lạnh buốt, giờ phút này đây tim nó trống rỗng , nó
ko muốn về nhà, ko muốn đứng lên và ko muốn cry nữa. Đơn giản
nó chỉ muốn ngồi lì như thế.
Phone nó rung trên nền đất nghe è è, lần này đã là lần thứ 8 phone
nó reo kể từ khi nó thấy chồng nó cùng chị Lan....
- Alô !
- My....em..c.. ó ...s..ao ko ?
Nó nghe tiếng anh dồn dập, đứt quãng, có vẻ như đang thở rất mệt.
- Em ko sao cả.
- Em đang ở đâu ?
- Ở gần nhà em.
- Em ở đó nhé, anh đến ngay.
Tắt máy nó lại ngồi bó gối nhìn vào khỏan ko xa xăm, vô định. Rồi lại cúi đầu nhìn nền đất khô cứng xám xịt. Nước mắt nó lại rỉ ra, đưa tay quệt những giọt nước đang đọng ngày càng nhiều trên khóe mắt. Bất chợt một bàn tay đặt lên vai nó.
- Này cô em xinh đẹp, sao ngồi ở đây một mình vậy ?
Nó giật mình ngước nhìn giọng nói lạ. Một đám thanh niên tóc tai dựng đứng, xanh đỏ đủ màu đang đứng trước mặt nó.
- Này em, sao bọn anh hỏi mà ko trả lời ?
- Bọn mày là ai..?
- Ấy phải gọi là anh mới phải phép chứ em gái xinh đẹp.
Một thằng tóc vàng hoe, bước gần tới vuốt má nó.
- Á, mày làm gì thế?
- Em này xinh quá, đi với bọn anh một đêm nhé, đảm bảo sẽ ko bạc đãi em đâu.
- Tránh xa tao ra.
- Con này, bố mày nói nhỏ nhẹ ko nghe, muốn ăn đấm à.
Nói xong cả bọn, 4-5 thằng vây lấy nó, một thằng kéo tay nó đưa lên xe.
- Thả tao ra, thả tao ra.
Nó sợ, nó la hét, nó cố giãy giụa khỏi đám điên ấy nhưng dường như mọi cố gắng của nó đều vô vọng.
- My
Ôi! thề có chúa, nó vừa nghe ai gọi tên nó. Ai thế ? Đến giúp nó đi.
- Bọn mày làm gì thế ?
- Thằng kia, ông mày làm gì đến lượt mày hỏi à ?
Đúng là ông trời còn thương cho cái thân này của nó.
- Thả cô gái ra ngay
- Hahaha, êh tụi bây nó vừa nói cái quái gì thế mày, tao nghe ko rõ
- Tao nói lại, thả cô bé đó ra ngay. Ko thì đừng trách tao
Phong nghiến lên từng tiếng, tay nắm chặt.
- Ôi ! tao sợ quá, hôhôhô. Tao * thả đấy, đố bố mày dám đụng đến tao
Vừa nói tên đó vừa vuốt tóc nó.
*
Máu trong người tôi chạy gần đến não, tên chó đểu đó dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình vuốt tóc My ư ?
Tôi điên dại xông đến đấm vào mặt tên chó đó. Những tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì bắt đầu nhào vào hội đồng, nhưng tôi chả sợ. Kinh nghiệm đánh nhau suốt 11 năm qua cũng đủ giúp tôi và My thóat khỏi đám ôn dịch này. Tôi cứ đấm đá, lên gối, từng thằng từng thằng ngã xuống, hòa trong tiếng hỗn độn đó là tiếng My hét.
Càng đánh càng hăng, nếu ko phải My ngăn lại thì tôi đã giết luôn bọn ấy rồi.
**
Đêm khuya, màn sương nhẹ buông lành lạnh, nó và Phong cùng nhau đi dạo sau khi xử xong đám yêu râu xanh kia.
- Anh cừ thật, may mà có anh, ko hôm nay em cũng ko biết mình ra sao. Cảm ơn anh nhiều lắm ^^
- Ế, cảm ơn suôn thế thôi à ?
- Thế anh muốn gì nữa.
Nó nhăn mặt nhìn Phong.
- Ờh thì chút ít cũng phải thưởng cái gì đó động viên tinh thần người nghĩa hiệp chứ, hehehe
- Thế anh muốn sao đây ?
- Đi ngắm hoàng hôn cùng anh nhé ?
Nó ko đáp chỉ mỉm cười, có lẽ bây giờ thiên nhiên sẽ giúp nó dịu bớt nỗi đau trong lòng.
- Anh xem, mặt trời như cái trứng ốp la ấy anh nhỉ.
Nó thích thú chỉ tay về phía đường chân trời với một phần mặt trời vừa mới ló dạng.
- Em ngốc thật, bình minh người ta đẹp thế mà em đem đi so sánh với cái trứng ốp la, so sánh dở tệ,.
- Em thấy giống thế cơ mà. Thế anh thấy giống cái gì ?
Nó trề môi nhìn Phong.
- Gíông em bây giờ đấy.
- Hả ?
- Rất rực rỡ nhưng ko hề chói lòa, vẻ đẹp khiến mọi người đều say mê.
Vừa nói đột nhiên Phong vừa quay lại nhìn nó mỉm cười, ôi trời một nụ cười còn đẹp hơn cả cái vật thể tròn phát sáng nó đang ngắm kia. 5 giây đứng hình nó bắt đầu hiểu hết ý của cái câu nói vừa rồi.
- Hahahaha trông cái mặt em kìa, đừng tưởng anh khen nhé, anh nói đùa thôi đấy. Chúc mừng bạn vừa sập hố bom 10m hahaha.
- Anh dám trêu em àh ! Làm người ta tưởng...... Hôm nay anh sẽ chết với em...
Nó vờ vờ gầm gừ, xoắn tay áo lên và ........rượt tên già ấy chứ còn làm gì nữa.
- Anh chết với em đứng lại...
- Aaaa, hahaha em sẽ ko bao giờ bắt được anh.
- Em bảo đứng lại mà..
Trong bình minh sớm, khuất trong ánh nắng hồng đỏ dịu nhẹ, hai cái bóng bé nhỏ chạy lanh quanh khắp bờ cát cùng tiếng cười ngất vang.
- Ôi mệt quá !... Phù phù... Thôi ko rượt nữa, tạm tha cho anh đấy.
Nó ngồi phịch xuống bờ cát dài, Phong cũng quay lại ngồi xuống cạnh nó. Hai đứa cứ ngồi thế, im lặng nhìn ra biển, nó nhìn đi đâu đó nó cũng chả biết, nhìn ra một hướng vô định, rồi chợt nó lên tiếng phá vỡ khỏang không im lặng
- Anh có bao giờ yêu đơn phương tha thiết một ai chưa ?
Nó hỏi nhưng vẫn nhìn ra biển, như cố tìm kiếm một điểm dừng cho mắt mình.
- Có, yêu rất nhiều nhưng ko thể đến được với người ta, cũng ko thể quên nổi. Tiến ko được mà lùi cũng ko xong.
- Thế cô gái đó có biết anh yêu cô ta ko ?
- Ko
- Sao anh ko thổ lộ cho người ta biết đi ?
- Đã từng rất muốn, rất cố gắng nhưng có lẽ kết quả chắc chỉ là con số 0 thôi.
- Ko thử sao anh biết chỉ là số 0 ?
Nó quay sang hỏi Phong với ánh mắt nghi ngờ. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười nhạt. Phong vừa chồm người ném một hòn sỏi ra biển vừa hỏi nó
- Thế còn em ? Sao hôm nay em lại lang thang bên ngòai khuya khoắt thế ? Đêm khuya nguy hiểm như thế nào chả lẽ em ko biết ?
- Chỉ là muốn đi dạo một mình thôi
Nó đáp lại Phong một cách nhẹ tênh nhưng thực ra lòng nó trĩu nặng.
- Chỉ thế thôi àh, anh nghĩ em cần nói nhiều hơn nữa.
Nó thở dài, tiện tay ném một cái vỏ ốc làm cho nó trượt dài trên mặt nước.
- Em giống như cái vỏ ốc lúc nãy vậy, đang trượt dài trên một cái dốc ko có dốc, đã cố ko khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em yêu anh ấy nhưng hình như anh ấy ko hề đóai hòai đến em, anh ấy chỉ xem em như một cuộc chơi. Cuộc chơi kết thúc thì anh ấy lại có trò mới.
Nó dừng lại để tim mình bớt nhói đau, mỉm cười chua chát nó lại tiếp tục.
- Mỗi lần anh ấy quan tâm em, em đều cố gắng tìm kiếm lí do để tự biện minh cho anh ấy, em như người chết đuối cứ cố gắng bấu víu vào một cái phao đầy lỗ. Anh thấy em có ngốc và điên ko ?
Mắt nó nhòe đi và nó sắp nấc. Phong kéo nhẹ nó vào lòng, nó bắt đầu run lên.
Lại thế, nó lại khóc tiếp, mắt nó gìơ nặng trịch. Khóc thêm nữa chắc nó sẽ giống gấu trúc mất nhưng nó m