Anh ở làng bên cạnh làng tôi, khoảng tháng 10/2011 anh nhờ một người bạn của anh giới thiệu bạn gái cho, và vô tình đó lại là một người anh trai của tôi. Anh hỏi xin số điện thoại của tôi để làm quen. Lúc đó cũng tôi được nghỉ học để làm báo cáo kiến tập nên tôi về quê chơi mấy hôm, và tôi đã nhận được cuộc gọi từ anh để làm quen. Thỉnh thoảng anh gọi điện và nhắn tin cho tôi, sau đó anh mời tôi đi uống nước. Ngay từ lúc đầu nói chuyện với anh, tôi cũng chẳng có hứng thú gì, nhưng vì anh mời đi uống nước tôi đã từ chối mấy lần nên ngại, và một hôm tôi đã nhận lời. Anh nói chuyện rất thẳng thắn, mục đích mời tôi đi uống nước là để anh tìm một người gần nhà lấy vợ. Tôi thì từ nhỏ đã thích lập nghiệp phương xa, và cũng không muốn yêu rồi lấy chồng sớm nên tôi cũng nói thẳng với anh là mình chỉ có thể là bạn, là anh em thôi. Và tôi cũng không thích một chút nào cái kiểu nói chuyện của anh khi lần đầu gặp tôi mà nói thẳng thắn như vậy. Sau tối đó, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin và gọi điện cho tôi, tính tôi thì cũng không thích làm phiền hay lợi dụng ai, tôi cũng nói thẳng luôn là anh và tôi chỉ có thể là bạn, là anh em thôi. Vì thế, anh cũng không liên lạc gì với tôi nữa.
Đầu tháng 6 năm nay, tự nhiên anh gọi điện cho tôi, hỏi thăm về tình hình học tập và khi nào tôi ra trường. Tôi tưởng anh vẫn còn số điện thoại của tôi nhưng không phải, anh đã xóa số của tôi, giờ anh xin lại để hỏi thăm. Anh mời tôi đi uống nước, tôi định không đi nhưng anh mời nhiệt tình, và anh cũng là anh trai của một người bạn học cấp 2 cùng tôi. Trước khi đi chơi cùng ai, tôi cũng suy nghĩ rất kỹ, và tôi còn nghĩ mẹ anh và mẹ tôi ngày trước học cùng nhau, bố anh và bố tôi ngày trước còn đi bộ đội cùng nhau nữa. Mấy hôm trước tôi đi chùa cùng mẹ và vô tình gặp mẹ anh, mẹ tôi và mẹ anh còn trêu tôi, rồi muốn hai gia đình là thông gia với nhau.
Sau đó tôi cũng nhận lời đi uống nước với anh. Anh có hỏi tôi là từ năm ngoái đến giờ đã yêu ai chưa, và tôi có muốn lấy chồng gần không? Tôi cảm thấy thẹn lòng khó trả lời vì tôi đã yêu một người bạn học cấp 3 cùng tôi, nhưng đó là tình cảm từ một phía, chỉ là tôi yêu đơn phương. Tình yêu đơn phương đó xuất phát từ trái tim tôi và từ người mẹ của tôi. Do mẹ tôi sức khỏe không tốt vì thương mẹ tôi đã từ bỏ ước mơ đi xa, tôi xác định lấy chồng gần nhà để được gần mẹ, chăm sóc mẹ nên tôi mới nảy sinh ra tình yêu đơn phương đó. Khi đang uống nước thì trời mưa, vì đó là quán cafe và hôm đó ít khách nên tôi và anh chuyển lên tầng 2 ngồi mà không có ai. Nói chuyện một lúc, rồi lặng im, sau đó anh đã trao cho tôi những nụ hôn say đắm. Tôi đã cố gượng mình đẩy ra nhưng con gái mà, bao giờ chẳng yếu hơn con trai. Tôi đã dùng tất cả sức mình nhưng không đẩy được. Rồi anh đưa tôi về, vì sự tức giận với thái độ và hành động của anh, tôi đã đấm nhẹ vào anh, anh còn thách tôi đấm nữa, tôi tức nên đấm luôn. Và anh đã không cho tôi về nhà mà phóng xe thẳng vào nhà nghỉ. Tôi đã cố gắng nhưng không chạy được, anh kéo tôi vào phòng làm chuyện đó rồi ép tôi phải hứa và thề là sẽ lấy anh thì anh mới dừng lại. Tôi chưa một lần nhận lời yêu ai, chưa có quan hệ gì với ai, tôi không sống thoáng như thế hệ trẻ bây giờ. Tôi chỉ muốn yêu một người và lấy người đó. Tuy tôi không có tình cảm gì với anh, nhưng đã có quan hệ rồi, tôi chung thủy và đành nhận lời yêu anh, hứa với anh là sẽ lấy anh.
Vì lời hứa đó, hôm sau tôi lại nhận lời đi chơi với anh. Tôi rất sợ khi nghĩ về chuyện đó và cảnh cáo anh không được như vậy, anh hứa sẽ không lặp lại. Dù tôi không yêu anh nhưng tôi không muốn mất anh, sợ anh đi lăng nhăng nên tôi lại để anh quan hệ. Sau đó tôi bị chậm kinh, tôi sợ mình sẽ có thai, tôi đã nói với anh rất nhiều lần về chuyện này, và muốn anh hay gia đình anh có ai đó đến xin phép gia đình tôi. Nhưng anh không bao giờ nghe tôi nói, và không quan tâm gì đến chuyện đó. Anh còn nghĩ tôi có quá khứ gì về tình yêu, và tôi không còn trong trắng, trong khi tôi chưa từng nhận lời yêu ai, chưa từng có quan hệ gì với ai, dù chỉ là một nụ hôn. Tôi còn chưa nghi ngờ và nói đến chuyện của anh vậy mà anh cứ nghĩ xấu về tôi, làm tôi tìm đủ mọi cách để thanh minh. Vì anh nghĩ xấu về tôi, có những thái độ và hành động không tốt với tôi nên tôi rất hay bực mình, nhưng tôi vẫn kìm nén được sự tức giận đó. Vậy mà, anh lại chuyển sang lo sợ tôi, anh bắt tôi phải thề và hứa là sau này tôi sẽ là một người vợ hiền, dâu thảo. Chuyện đó thì không khó, vì đó là bản chất con người tôi đã có, và sẽ làm được.
Thời gian trôi, tôi rất sợ mình có thai, và anh không vào nhà tôi xin phép gia đình tôi, anh cũng không cho gia đình anh biết là anh yêu tôi. Vì thế, tôi luôn lo sợ anh sẽ bỏ rơi tôi, thỉnh thoảng tôi quá tức giận không kìm nén được và không nghe lời anh, không đi chơi với anh, không cho anh làm chuyện đó nữa nếu chưa được sự cho phép của gia đình, và gia đình vẫn chưa biết anh yêu tôi, đôi lúc tôi còn quát anh nữa. Anh lại lấy lý do đó, lo sợ tôi đanh đá, ương bướng, khó bảo... nên anh bảo tôi và anh không hợp nhau, nếu lấy nhau thì suốt ngày cãi nhau. Tôi căm ghét anh, nhưng vì trách nhiệm cái thai, mà bản chất tôi từ nhỏ là một người con gái ngoan hiền, không chơi bời. Tôi đã phải hứa và thề nhiều lần với anh vậy mà anh vẫn không cho gia đình anh biết, anh vẫn chưa muốn cưới tôi.
Vì mẹ tôi bị bệnh thoái hóa đốt sống và thoát vị đĩa đệm trường hợp nặng, mẹ không lao động nặng được, không đi lại được nhiều. Tôi thì chưa đi làm được tiền, mà mẹ thì luôn phải mất tiền thuốc, gia đình kinh tế khó khăn nên tôi muốn dành nhiều thời gian để ở nhà giúp mẹ, dù chỉ là nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo. Khi mẹ đau yếu thì việc nhỏ như vậy có người làm cho cũng đỡ mệt, đỡ đau. Tôi sợ thời gian cái thai sẽ phát triển, mặc dù ở bên anh tôi không được thoải mái, hạnh phúc mà ngược lại thì rất khó chịu, nhưng tôi sống vì bổn phận làm con để chăm sóc mẹ, không để tiếng xấu cho gia đình, và tôi sống có trách nhiệm với cái thai nên tôi đã phải cầu xin anh nhiều lần để anh không bỏ tôi, để anh sớm có quyết định hỏi cưới tôi, và mong anh sẽ không lăng nhăng, chơi bời... Nhưng anh vẫn thờ ơ như không, anh nói tôi và anh không hợp nhau, lấy nhau về sẽ cãi nhau suốt ngày.
Lúc trước, anh nói muốn chia tay nhưng vì cái thai nên tôi cầu xin anh mà vẫn không được. Tôi không muốn phá thai, tôi đã quy y tam bảo, là đệ tử của Đức Phật, tôi không sát sinh, con kiến tôi còn không muốn sát sinh thì nói gì đến con người. Nên tôi định ở quê tìm việc gì làm, để thuận tiện chăm sóc mẹ, khi nào thai phát triển lớn hơn, để lộ cái bụng to thì tôi xin phép mẹ ra Hà Nội làm, rồi tôi vào chùa Bồ Đề nhờ các sư thầy thương giúp, cho tôi được ở chùa sinh con, và nhờ sư thầy chăm nuôi bé giúp tôi, khi sinh xong tôi sẽ về quê thăm mẹ rồi tìm việc làm lấy tiền nuôi con và chăm sóc mẹ. Nhưng giờ thấy mẹ sức khỏe ngày càng không tốt, bệnh thì chưa khỏi nên tôi vẫn đang cố gắng tìm mọi cách để mong anh đừng bỏ tôi, sớm cưới tôi. Vì sự việc đã như thế này, tôi cũng đành chấp nhận và cố gắng vượt qua, nhà anh ở làng bên nhưng cũng gần nhà tôi nên tôi có thể đi lại về thăm và chăm sóc mẹ được.
Các bạn ơi, tôi vẫn không biết anh có thể cưới mình không, tôi đã nói rất nhiều, thậm chí còn cầu xin mà vẫn chưa được. Mong các bạn cho tôi lời khuyên để tôi vượt qua được khó khăn này.